Một đêm này Dương Huệ Thiến ngủ thật không an ổn, gần sáng mới miễn cưỡng chợp mắt được một lúc, lại rất nhanh bị ác mộng doạ tỉnh. Còn Thi Nhân lại thật đơn thuần, đêm qua sợ chết khiếp, lá gan đã nhỏ đi một nửa, trước khi ngủ còn ôm chặt cánh tay Dương Huệ Thiến, thế mà chỉ cần nằm một lúc đã ngủ say, thậm chí cả đêm không cần trở mình.
Trời vẫn còn sớm, trong khách điếm cũng im ắng, Dương Huệ Thiến mở to mắt nằm trên giường, cũng không gọi Thi Nhân dậy, chỉ lẳng lặng nhìn đỉnh màn trắng xám, ngẩn người suy nghĩ.
Một giờ sau, mặt trời mới xuất hiện ở đằng đông, gà trống cũng bắt đầu gáy sáng, trong khách điếm cũng nổi lên tiếng người đi lại, làm việc, nói chuyện.
Một ngày mới, cuối cùng cũng đến rồi.Read More »