CHƯƠNG 13: HAI VẾT SẸO
Tôi đã dự tính rất nhiều khả năng, chỉ tuyệt không nghĩ đến kế tiếp anh ta sẽ lập tức đánh ngất tôi luôn.
Đến khi mơ mơ màng màng mở mắt ra, trời đã sáng hẳn, trong phòng lại vẫn kéo rèm che kín, tôi ôm đầu choáng váng nằm trên giường, nhìn tia nắng lọt qua khe cửa chiếu vào phòng, trong thoáng chốc vẫn chưa nhận thức được việc gì đang xảy ra.
Bây giờ…là chuyện gì?
Chớp chớp mắt, tôi nhanh chóng ngồi dậy, vừa ngẩng đầu liền thấy anh ta âm trầm ngồi ở mép giường, quần áo đã mặc chỉnh tề, nhìn qua có vẻ đã không còn chịu ảnh hưởng của thuốc, lại giống như bình thường.
“Ô, hết thuốc rồi?” Ta không nén được tò mò. “Anh làm cách nào thế?”
“Nội lực” Anh ta nhả ra 2 chữ, ánh mắt muốn bao nhiêu lạnh lẽo liền có bấy nhiêu, ngón tay vuốt kim thêu, dáng vẻ cao thâm khó đoán.
…Tiêu đời, không lẽ thực sự phải “giết người diệt khẩu”?
Im lặng 1 hồi, anh ta hỏi: “Vì sao cô làm việc đó?”
Ta chớp mắt, ý anh ta hỏi việc hôn nhau sao? Chỉ có thể đúng sự thật mà bẩm: “Tôi phải tự cứu thôi.”
Người anh ta có vẻ run nhè nhẹ, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Cô thực sự cho là ta có khả năng sẽ làm gì cô?”
Tôi không trả lời, chỉ nhìn anh ta, truyền thông điệp “Ai biết đâu được, anh cũng không nhìn thấy bộ dạng anh lúc đó phát cuồng thế nào”, nhìn đến mức mặt anh ta tối sầm, dáng vẻ càng lúc càng giận dữ.
Ây da, có phải nên biết điều dừng lại mà dỗ anh ta không?